見出し画像

2020年ベトナム・バイクで引越しDay41 コロナ禍のベトナムをバイクで走った「ちょうど1年前の今日のこと」

Chuyến chuyển nhà bằng xe máy năm 2020 tại Việt Nam – Ngày 41
  “Câu chuyện” chạy dọc Việt Nam trong dịch Covid-19 bằng xe máy của “đúng một năm về trước”

【Day41/ ドンホイ 
Youtube動画での記録動画と併せて御覧ください。↓↓
↓↓このブログはベトナム語での文章も併載しています。
【Ngày 41 /  Đồng Hới 
↓↓Có kèm bản dịch tiếng Việt.
Hãy cùng xem với video ghi lại chuyến đi của tôi trên Youtube nha. ↓↓

2020年、コロナ禍のベトナム、バイクによる引越し移動の記録。
2020年 7月。
運営していた学校が倒産し、失職。
そして大切な人達との別れ。
15年住んだホーチミン市を発ち、コロナ感染拡大第2波の渦中を、
新たな地を目指して相棒の50ccバイクとともに進みました。
その全記録。
”ちょうど一年前の今日のこと”を書いています。

【41日目/2020年9月7日・ドンホイ 】

画像3

ベトナムの地方をまわってみて分かったことの一つ。
都市部は断然メシが旨い。
特にサイゴン。
ご飯物も麺物もパンも、何でも。

サイゴン。
24時間眠らない、24時間飽食の町。
全国津々浦々から大集中する最多人口の都市であるが故だろう。
数も、質も、味も、その幅と多様性においては、首都ハノイを軽く凌駕していると見る。
逆に南方からの移住者が少ない首都は、サイゴンに比べれば、味も質も種類も他所者に譲歩迎合する意思が薄いように感じる。
あくまで主観。
間違ってたらごめんなさい。

画像4

食に執着のない道中だったけど、少しばかり食に関する所見を共有。
印象的だったことをピックアップ。

北部の地方では、非常に多くのワンコとニャンコの店を見た。
ペットショップではなく、ミートショップ。
いずれも過去に体験済みだが、旨いものでもなんでもない。
ただ、ニャンコはあまりに酷くて食えたものではなかった反面、ある意味で食えたもの、だった。
というのは、自身は重度のニャンコアレルギー持ちだが、火を通し接触する分には問題ないと分かった。
食物アレルギーといっても、調理方法によっては症状が出ない場合もあると医者様が言っていたが、見事に実証。(そもそもニャンコは食物アレルギーの項目には入らないと思うけど・・・)

画像1

また、南北問わず、田舎はとにかく野良犬が多い。
タイミングを見て「頂いちゃおう」、なのだろうか。
野良ゆえに、今流行りのジビエ料理とカテゴライズされるのかどうなのか。

自身はワンニャン食の習慣について、是非をどうこう思わない。
ただ自身にとって全くの不要品だと思うだけ。
多くの人にとってはお気に召さない話だと思うので、この辺でストップ。
失礼しました。

画像2


続いても肉の話。
美味しいほうの。

山間地域は鶏肉が実に旨い。
というのも、山間の鶏肉は工業製品ではなく、基本は地鶏。
都市部では流通量の少ないそれが、田舎のデフォルト。
フォーにしろ粥にしろ料理自体はイマイチでも、具の鶏だけが抜群に旨い、なんてこともあった。
でもって、都市部よりも当然、安い。

画像5

次は、今いるドンホイの町の不思議。
ベトナム風サンドイッチ、バインミーの屋台がない。
どの都市でも数メートルおきに見るほどなのに、ここでは滞在した数日間のうち、確認できたのは1台のみ。
パン食を避けるような風習でもあるのか。
フランス文化を拒絶している背景でもあるのか。
謎のまま。

ないもの、といえば、中部以北の卓上における器具。
フォークがない。
スプーン、フォーク、箸による南部式 三者択二のシステムから、中部以北に入れば 二者択二へと。
水分量の少ない、皿上に盛られたベト白米。
お箸の国の人なのに、お箸を持つ手が覚束なかった。

画像6

もはやサイゴン自体が24時間営業のコンビニみたいな町。
あまりの便利さを享受してしまったが故、地方での常識に苦心することも。

午後1時、2時に空腹を感じ、ちょうど通過する地域でお食事処を探すも、店は全て閉まっている。
ジャストの時間を過ぎたら、もはやお食事にありつけないのが普通だ。
よって、日が暮れるまで “朝食” はお預けとなり、雑貨屋で買うウェハースやビスケで凌ぐしかないことも。
ただ、駄菓子を食みながらコーヒーを飲む一時は、慈悲と慰めを受けているようで、有難き幸せですらあった。
もうそれで十分だった。

画像7

最後にコーヒーの話を。

我が人生において、なくして生きてはゆけないもの。
さながらドラッグ。
存分に依存している。
日に4,5杯が基本。
若い時分は胃を破壊するまで飲んでたっけ。
今も、体調不良時であっても注入することがある。

画像8

そして、好きなのは液分だけじゃない。
店も。
空間の ”いなたさ” と 風味苦味とが糾い醸成されるグルーヴも、生きる上で欠かせない動力源。

画像9

今日も今日とて駄菓子とコーヒーを傍らに日がな一日を過ごすドンホイ。
それさえあれば、もう十分。

ちょうど一年前の今日のこと。

画像10


~ Bản dịch tiếng Việt ~

Nhật ký di chuyển – Chuyến chuyển nhà bằng xe máy năm 2020, trong tâm dịch Covid-19 tại Việt Nam.

【Ngày41  ~ 07,09,2020 ~   Đồng Hới 】

画像11

Có một điều mà tôi học được sau khi đi qua các tỉnh của Việt Nam.
Đó là, đồ ăn của thành thị rất ngon.
Đặc biệt là Sài Gòn.
Cơm, mì, bánh mì, bất cứ món gì đều ngon.

Sài Gòn.
Một thành phố đầy ắp thức ăn trong suốt 24 giờ, thành phố không ngủ trong suốt 24 giờ.
Sài Gòn, thành phố đông dân nhất, nơi tập trung dân cư từ khắp mọi miền đất nước.
Vì vậy, tất nhiên là sự đa dạng về số lượng, chất lượng và mùi vị khác với các nơi khác.
Ngược lại, thủ đô Hà Nội, nơi có ít người nhập cư từ phía Nam, dường như ít có ý định hòa hợp về khẩu vị và chất lượng với người từ nơi khác.
Đây chỉ là ý kiến chủ quan của bản thân tôi.
Nếu tôi có sai thì cho tôi xin lỗi...

画像12

Tôi không câu nệ lắm về việc ăn uống, nhưng tôi muốn chia sẻ một chút quan điểm của mình về ẩm thực.
Tôi muốn giới thiệu về một số điều làm tôi ấn tượng.


Ở các tỉnh phía Bắc, tôi thấy nhiều tiệm bán chó mèo.
Họ bán thịt chứ không phải bán chó mèo để làm thú cưng.
Tôi từng có kinh nghiệm về thịt chó và cả thịt mèo rồi, cũng không ngon lắm đâu.
Nhưng mùi vị thịt con mèo thật sự rất tệ, tôi không ăn được, nhưng về phương diện nào đó, tôi lại có thể ăn được.
Chuyện là tôi bị dị ứng nặng với mèo, nhưng tôi đã học được rằng tôi không bị gì nếu tôi tiếp xúc với chúng sau khi chúng đã được xử lý bằng nhiệt độ.
Bác sĩ nói rằng cho dù là dị ứng thực phẩm, tùy theo phương pháp nấu ăn mà có thể không gây ra các triệu chứng.
Điều đó đã được chứng minh. (Tuy nhiên, ngay từ ban đầu tôi đã nghĩ rằng mèo không nằm trong danh sách các loại thức ăn gây dị ứng.)

画像13

Ngoài ra, có rất nhiều chó hoang ở các vùng quê ở cả miền Nam và miền Bắc.
Chắc là họ xem con nào đủ lớn, khi có thời cơ thì họ bắt về ăn nhỉ.
Tuy không nhiều như miển Bắc nhưng tôi cũng hay thấy những tiệm bán thịt chó ở vùng quê các tỉnh từ miền Trung trở về phía Nam.

Bản thân tôi không có ý kiến gì đặc biệt về thói quen ăn thịt chó mèo.
Tôi chỉ nghĩ rằng, đối với tôi, không cần thiết phải ăn chúng.
Chắc đây là một chú đề gây khó chịu cho nhiều người, vì vậy tôi sẽ dừng lại ở đây.
Mong mọi người thông cảm cho tôi.

画像14

Tiếp theo cũng là câu chuyện về thịt.
Lần này là về một loại thịt thông thường.

Đó là thịt gà.
Thịt gà ở miền núi rất ngon.
Gà ở miền núi về cơ bản là Gà Ta, không phải gà sản xuất theo dây chuyền công nghiệp.
Gà ta ít có bán ở thành thị mà thường chỉ bán ở vùng quê.
Cũng có trường hợp, dù là phở hay cháo, dù món ăn không ngon cho lắm, nhưng chỉ riêng thịt gà ăn kèm những món đó là ngon nổi bật.
Và tất nhiên là rẻ hơn ở thành thị.

画像15

Điều lạ lùng về Đồng Hới mà tôi đang ở đây.
Là không có xe bán bánh mì.
Ở thành phố nào cũng vậy, cách vài mét là lại có một xe bánh mì.
Nhưng ở thành phố này tôi chỉ thấy đúng 1 căn bán bánh mì.
Có tục lệ nào cấm ăn bánh mì không?
Phải chăng là có bối cảnh từ chối văn hóa Pháp hay gì đó?
Tôi không biết lý do, điều đó vẫn là một bí ẩn.

Nhắc đến những thứ không có, thì có một thứ không có trên bàn ăn ở các tỉnh từ miền Trung trở lên phía Bắc.
Đó là nĩa.
Không có nĩa trong các quán cơm ở các tỉnh từ miền Trung trở lên phía Bắc.
Ở miền Nam, ta có thể lựa chọn hai trong ba loại muỗng, nĩa, đũa.
Tuy nhiên, chỉ có hai lựa chọn ở các tỉnh từ miền Trung trở lên phía Bắc.
Cơm trắng Việt Nam có hàm lượng nước thấp (nên hạt cơm rời rạc, khó gắp).
Cho nên, dù cùng là những con người sống ở những đất nước có văn hóa dùng đũa, nhưng tôi vẫn bối rối khi dùng đũa ăn cơm.

画像16

Bản thân Sài Gòn giống như một cửa hàng tiện lợi hoạt động suốt 24 giờ.
Vì được hưởng sự tiện lợi quá mức, nên cũng có khi tôi gặp khó khăn bởi những thường thức tại các tỉnh địa phương.

Tôi cảm thấy đói vào lúc 1 giờ trưa và 2 giờ chiều, và ngay cả khi tôi tìm kiếm một quán cơm trong khu vực vừa đi ngang qua, hầu hết các quán đều đã đóng cửa.
Cái chuyện chỉ vừa qua giờ ăn đã không được ăn là chuyện bình thường.
Vì vậy, tôi phải đợi cho đến khi mặt trời lặn để ăn "bữa sáng", sau cùng thì khi bụng tôi trống rỗng, tôi chỉ có thể ăn bánh quy và bánh xốp mà tôi mua ở tiệm tạp hóa.
Nhưng mà, trong khoảng thời gian mà tôi vừa ăn bánh ngọt vừa uống cà phê, tôi cảm thấy như đang nhận được sự chiếu cố và an ủi, đó là một khoảng thời gian hạnh phúc.
Vậy là đủ.

画像17

Cuối cùng là câu chuyện về cà phê.

Đây là một trong những thứ mà tôi không thể sống thiếu.
Nó giống như một loại ma túy đối với tôi.
Tôi hoàn toàn lệ thuộc vào nó.
Gần đây, cơ bản thì ngày nào tôi cũng uống 4 hoặc 5 ly.
Hình như là cái hồi tôi 20 mấy tuổi, tôi từng uống hơn 10 ly mỗi ngày và điều đó làm cho bao tử tôi không khỏe thì phải.
Ngay cả bây giờ, tôi thỉnh thoảng vẫn uống cà phê ngay cả khi tôi không được khỏe.

画像18

Và cái thứ tôi thích không chỉ là cà phê trong ly.
Tôi cũng thích cả tiệm cà phê nữa.
Trong khi đặt mình vào nơi đó, tôi có thể cảm nhận được bầu không khí nơi không gian và vị đắng hòa quyện vào nhau, cũng là nguồn động lực không thể thiếu để tôi sống mỗi ngày.

画像19

Kết cuộc thì, hôm nay cũng là một ngày mà tôi ăn bữa sáng kiêm bữa trưa bằng bánh ngọt và cà phê cho đến tận giờ ăn tối ở thành phố Đồng Hới.

Chuyện của đúng một năm về trước.

画像20


この記事が参加している募集

#私のコーヒー時間

27,234件

この記事が気に入ったらサポートをしてみませんか?