見出し画像

2020年ベトナム・バイクで引越しDay44 コロナ禍のベトナムをバイクで走った「ちょうど1年前の今日のこと」

Chuyến chuyển nhà bằng xe máy năm 2020 tại Việt Nam – Ngày 44
  “Câu chuyện” chạy dọc Việt Nam trong dịch Covid-19 bằng xe máy của “đúng một năm về trước”

【Day44/ ドンホイ➟ 
Youtube動画での記録動画と併せて御覧ください。↓↓
↓↓このブログはベトナム語での文章も併載しています。
【Ngày 44 /  Đồng Hới➟ 
↓↓Có kèm bản dịch tiếng Việt.
Hãy cùng xem với video ghi lại chuyến đi của tôi trên Youtube nha. ↓↓

2020年、コロナ禍のベトナム、バイクによる引越し移動の記録。
2020年 7月。
運営していた学校が倒産し、失職。
そして大切な人達との別れ。
15年住んだホーチミン市を発ち、コロナ感染拡大第2波の渦中を、
新たな地を目指して相棒の50ccバイクとともに進みました。
その全記録。
”ちょうど一年前の今日のこと”を書いています。

【44日目/2020年9月10日・ドンホイ ➟ 】

画像11

午前、銀行へ行く。
パスポート更新にともなう口座情報の変更のため。

案の定、「ここではできない」「外国人の利用は制限があって・・・・」「規定があって・・・」「規定は、えーっと・・・」云々かんぬん。
でもって、これまた規定を把握していない本部なんかに問い合わせることで、待たされたり、なんなり。
まあ、ここまでは想定内。
で、当然ながら、結局は「できます」。

10分で済むものが、その3,4倍かかる始末。
ほぼエアー残高の口座に数名がかりで対応してくれちゃって、鬱陶しさと、切なさと、心苦しさと。
そして、それ故の苛立たしさ。
民間銀行なので態度、対応は悪くないのだが。
だけど、出発前から、なんとなく疲れてしまった。

画像1

画像10

3日ぶりに、移動再開。
見事な青空のもと、往路では通らなかった道をひた走る。

新鮮でもなんでもない。 
晴れ渡る空とは裏腹に、気分はどんより。
どんどんと暗雲が心を覆っていく。
今から向かう先は、天国なのか地獄なのか。
少なくとも、天国であるはずがない。
問うまでもないこと。

画像3

キラキラとした未来など、金輪際あるはずがない。
残りの人生など、あと、どれっぽっちだろう。
頭上を見れば見えてきた天井に逼迫し、足元を見れば後悔の重しに枷で捕縛され、もうどれっぽっちも上へ参れないのは分かっている。
なんだか中2レベルの物言い臭く、自己陶酔型 悲観主義だとか言われそう。
はい、そう自覚しています。
が、イマジンの海を泳ぐ14の頃と、ジョンの没年を越え尚も惑い終わらず、終わらぬ厄の沼に溺れる41の頃と、精神と肉体とで認知する絶望のシルエットには歴然たる濃淡差が。
その姿を現のものと知り誤魔化さないことが、”ぼんやりとした不安” を抑止する自己防衛策でもある。
であるからして、絶望的観測所を基軸ビューポイントと設定しておくほうが、幾分は気が楽なんだ。
ガキなんだ。
分かっている。

画像4

夕方、トゥアティエン・フエ省の省都、フエ市に到着する。
トゥアティエン・フエ省。
あの17日目、止まることが許されず、走り抜けた省。
再入域を果たした現在は、滞在の許されるトゥアティエン・フエ省に。

だが、ここでも案の定、ネット予約をしておいた宿は営業しておらず、適当に見繕って入った宿は窓もなく、カビ臭かった。
この町に宿泊するのも卒業旅行以来。

暗夜に包まれた由緒あるベトナムの古都を徘徊する。
と突如、一角に 、闇のジャングルに現れた慰問ショー (検索は各々で) の如く爆音の狂宴街が。
抑圧から放たれ騒ぐ、パーティーピープル達。

往路であれほどまでに戦々恐々の空気を放ったトゥアティエン・フエ省は、もうない。
ロックは解かれた。
第2波は、終わったんだ。
確実に、その時は、近づいた。

ちょうど一年前の今日のこと。

画像5


~ Bản dịch tiếng Việt ~

Nhật ký di chuyển – Chuyến chuyển nhà bằng xe máy năm 2020, trong tâm dịch Covid-19 tại Việt Nam.

【Ngày44  ~ 10,09,2020 ~   Đồng Hới ➟】

画像12

Buổi sáng, tôi đến ngân hàng.
Để thay đổi thông tin tài khoản ngân hàng do gia hạn passport.

Đúng như tôi dự đoán, "Không phải quầy này", "Tôi không rõ lắm", "Đối với người nước ngoài có hạn chế trong việc sử dụng dịch vụ...”, “Có quy định về việc này...”, “Quy định là, à thì... ừ thì...”. Vân vân và mây mây.
Hơn thế nữa, nhân viên liên hệ với trụ sở để xác nhận, nhưng trụ sở cũng không nắm được quy định...
Trình tự câu chuyện là như vậy, kết quả là tôi bị bắt phải chờ đợi.
Chuyện này cũng nằm trong phạm vi lường trước được, nên tôi không ngạc nhiên.
Và rồi, cuối cùng thì tôi nhận được câu trả lời rằng "có thể xử lý yêu cầu của tôi".
Đây là chuyện lần nào cũng xảy ra.

Vốn dĩ chuyện này chỉ mất 10 phút là xong, nhưng kết quả là mất thời gian gấp 3, 4 lần.
Tài khoản của tôi có số dư gần bằng 0, nhưng để xử lý yêu cầu của tôi mà có nhiều người phải vất vả, bởi vì tôi cảm thấy xấu hổ, buồn bã và có lỗi, tôi bất giác trở nên khó chịu.
Dù cho ngân hàng đó là ngân hàng tư nhân, nên thái độ và cách xử lý của nhân viên không có gì đáng phàn nàn.
Nhưng tôi đã cảm thấy mệt mỏi ngay cả trước khi tôi xuất phát.

画像6

画像10

Tôi khởi động lại chương trình di chuyển sau 3 ngày ở một chỗ.
Dưới bầu trời xanh thật xanh, tôi chạy xe trên con đường mà tôi đã không đi khi tôi đi lên phía Bắc hôm nọ.
Nhưng tôi không cảm thấy có điều gì mới mẻ cả.
Trái ngược với bầu trời xinh đẹp và trong xanh kia, tầm nhìn của tôi lại thấy u ám và nhiều mây.
Nơi mà tôi đang đi đến là thiên đường hay địa ngục?
Ít nhất thì không thể nào là thiên đường.

画像9

Tôi không bao giờ có thể có một tương lai lấp lánh nữa.
Phần còn lại của cuộc đời tôi là bao lâu nhỉ?
Khi tôi nhìn lên, tôi đã có thể thấy trần nhà, tôi cảm thấy sức ép từ cái trần nhà đó.
Khi tôi nhìn xuống, chân tôi bị níu lại bởi cục đá chặn mang đầy sự hối tiếc.
Tôi biết là tôi không thể vươn lên cỡ đó được.
Từ trước giờ tôi đã là người theo chủ nghĩa bi quan.
Tuy nhiên, nét phác thảo của sự tuyệt vọng mà ngày còn trẻ còn mơ hồ ấy, ở độ tuổi này, nó trở nên rõ ràng hơn, tôi nhìn thấy nó rõ ràng quá luôn rồi.
Vì vậy, tôi nhìn nhận nỗi tuyệt vọng đó là hiện thực, tôi nên chuẩn bị sẵn tâm lý đối mặt với nó, như vậy tôi có thể làm loãng suy nghĩ của mình đến cái thứ còn nguy hiểm hơn nỗi tuyệt vọng, đó là “nỗi bất an mơ hồ”.
Vì vậy, tôi sẽ đi đến nơi đó với luồng suy nghĩ bi quan của mình.

画像8

Chiều tối, tôi đã đến thành phố Huế của tỉnh Thừa Thiên Huế.
Cái tỉnh mà tôi đã chạy xuyên qua mà không dừng lại vào ngày thứ 17 đây.
Lần quay lại này, tỉnh Thừa Thiên Huế đã cho phép ở lại rồi.

Tuy nhiên, quả nhiên là ở đây cũng vậy, nhà trọ mà tôi đã đặt trước trên Internet cũng không mở cửa, và nhà trọ rẻ tiền mà tôi đã chọn đại lại không có cửa sổ, lại còn có mùi ẩm mốc khủng khiếp.
Tôi đã không trọ lại tại thành phố này kể từ chuyến đi tốt nghiệp của tôi.

Trong buổi đêm tối mịt, tôi đi lang thang quanh thành phố cổ kính được bao bọc bởi lịch sử và truyền thống này.
Đột nhiên, trong bóng tối, có một góc chè chén ồn ào xuất hiện.
Bữa tiệc của những con người tiệc tùng được giải phóng khỏi sự kiềm chế và gây ồn ào.

Tỉnh Thừa Thiên Huế mà cách đây khoảng 1 tháng trước hãy còn tỏa ra luồng không khí mang đậm mùi bất ổn như thế kia, nay đã không còn nữa.
Việc giãn cách xã hội của nơi này cuối cùng cũng được bãi bỏ.
Làn sóng Covid-19 đợt thứ 2 đã kết thúc.
Quả thực là, "thời điểm đó" đã đến gần.
"Nơi đó" đã gần lắm rồi.

Chuyện của đúng một năm về trước.

画像10


この記事が気に入ったらサポートをしてみませんか?