見出し画像

Tôi đang ngồi ở một góc ban công diệu kỳ

Đặt chân tới phòng, tôi mở tung cánh cửa ban công, vứt cặp vào xó, bỏ bộ đồ đi làm, chọn bài hát ngẫu nhiên, vặn tiếng loa vừa đủ, bật nắp lon bia mới mua và ngồi tựa vào một góc. Gió nhẹ, rèm cửa đong đưa, phảng phất tiếng nói tiếng cười dưới ngõ... Mọi thứ thật vừa đủ. Ôi chao... tôi yêu cái góc nhỏ chật chội này.

Đồng hồ ở Sài Gòn chạy nhanh, nhanh hơn ở Hà Nội nhiều lắm. Chỉ cần bước chân ra khỏi cửa phòng thôi, cảm tưởng như guồng quay khổng lồ của cái xứ này đã cuốn theo cả hơi thở lẫn suy nghĩ của con người ta đi đâu mất. Đến khi kịp nhận ra, trời đã tối, trăng đã lên, và tôi đã yên vị bên góc ban công mất rồi.

画像2

đây tui đang cố trốn khỏi vâ vấp cuộc life ...

Tôi tới Sài Gòn với 3 con số "không". Không tài chính, không mối quan hệ xã hội, và... không biết gì cả... Kể ra, tôi vào Sài Gòn được gần 1 tháng, nhưng vốn hiểu biết của tôi về mảnh đất này vẫn tươi mới như ngày đầu. Tôi từng tự nhủ, thà vứt tôi sang Nhật, tôi còn có nhiều người quen hơn ở đây... Một cuộc sống mới, phòng trọ mới, công việc mới, đồng nghiệp mới, cách làm việc mới, đồ ăn mới, nhịp sống mới... chắc chỉ có cái xác già cỗi chậm chạp của tôi là không đổi. Vẫn ngô nghê và mơ màng hết mức... Phàm có chuyện gì không hay có thể xảy tới, tôi dính gần hết... Chắc tôi vẫn chưa bắt nhịp được. Tôi vẫn nhăn mặt vì đồ ăn quá ngọt, vẫn đứng nghệt mặt 10 phút bên vỉa hè vì chẳng cách nào băng qua dòng xe vội vã, có phần lạc nhịp với guồng quay công việc hối hả....

"Sài Gòn không chờ đợi ai đâu ..."

Tháng 1 trôi qua với nhiều thử thách và áp lực khác nhau. Thời gian bắt đầu xa nhà đi học đại học, bắt đầu ra đời kiếm tiền, hay một mình lăn lộn bên đất Nhật... tôi cũng từng trải qua hết... Cũng có va vấp, cũng khó khăn... Nhưng để mà nói, trải nghiệm ở Sài Gòn lần này có nhiều thách thức hơn cả. Khi mọi chuyện chẳng đi theo như ý, khi mọi tính toán đi chệch đường ray, khi không có thứ gì giống như "đang ổn" hết, ít nhiều tôi đã lo lắng và rối bời... 

Nhưng đừng lo.... Tôi luôn biết tìm cách để đối xử tốt với tinh thần của mình. (hay được gọi là biết cách "sống chill" ấy). Đến giờ, tôi vẫn ổn, vẫn vui và có một tinh thần khỏe khoắn (ít nhất là khỏe hơn vẻ bề ngoài của tôi), và vẫn lạc quan đón chờ mọi sự phía trước. Có lẽ, một phần sức mạnh tinh thần ấy đến từ chính cái góc ban công phòng trọ vỏn vẹn 3 mét vuông nơi tôi ở. Và tôi tự đặt cho nó một cái tên, gọi là "Góc ban công diệu kỳ" :))))

画像1

Khi ngồi ở đây, tôi có cảm giác thật nhẹ nhõm. Tôi chẳng bị cuốn đi đâu hết, cũng chẳng có gì cuốn tôi đi được cả....

"Ở đây không có chỗ cho lo âu phiền muộn..."

Có lẽ cái Ban công này thì thầm vào tai tôi như thế... Bật một bài hát ưa thích, âm hưởng chiếc loa hòa vào không gian, nhịp nhàng theo điệu gió se se của Sài Gòn đêm muộn. Lúc này, chẳng còn nóng bức, chẳng còn mệt mỏi, chỉ còn tôi với bài hát tôi yêu thôi... Thêm một ngụm bia, tôi lại ngâm nga theo điệu nhạc ấy, đầu khẽ đong đưa theo giai điệu.

Khi ngồi ở đây, tôi không có cảm giác lạc lõng. Những lần Face-call, tôi lại được nghe những câu hỏi quen thuộc của bố mẹ, hay lời nhắn từ anh chị. Vẫn những câu chuyện cũ, giọng nói cũ, nhưng cảm giác chẳng bao giờ cũ cả...

Rồi mở điện thoại lên, nhìn đám bạn xa xôi tán chuyện bao đồng cũng khiến tôi thấy vui vui, dù vốn dĩ, tôi chẳng bao giờ là đứa tham gia đóng góp vào các cuộc hội thoại ấy...

Và....

"Tiến mà gặp khó khăn gì thì cứ ới t 1 câu nhé..."

Ôi chao... những dòng tin nhắn "save my day" lắm đấy nhé...

Ở nơi này, tôi đã đọc, đã nghe, và cảm nhận được mọi thứ cần thiết nhất để duy trì sức khỏe tinh thần của mình như thế. Tôi mở mắt ra khi ánh nắng chiếu rọi, và nhắm mắt lại cùng nhịp làn gió đung đưa... Tất cả, đều ở cái góc ban công này. Tôi coi nó là điểm tựa cho tinh thần của mình.

Dù sao thì cũng chưa được 1 tháng. Mọi thứ mới chỉ bắt đầu thôi, có thể tốt hơn, hoặc tệ đi. Tôi chẳng đoán trước được. Và tôi cũng chỉ coi nơi đây là điểm dừng chân tạm thời. Vẫn còn hơi sớm để tôi cảm thấy nhớ nhà, vẫn còn sớm để tôi phải thốt lên câu "con nhớ mọi người" hay "Ê tao nhớ chúng mày quá...". Có lẽ vẫn còn hơi sớm. Nhưng rồi sau này, chắc chắn, sẽ có lúc, khi mà cái cảm giác lạc lõng bủa vây, tôi chẳng còn cảm giác tỉnh táo để đưa ra một quyết định sáng suốt nữa. Lúc ấy, nếu tôi có ủy mị, hay trông thật yếu đuối thảm hại, hẳn tôi cũng chỉ biết dựa dẫm vào những con người ấy mà thôi... Khi ấy, mọi người chính là điểm tựa, giống như cái góc ban công tôi đang ngồi lúc này.

Tết sắp tới, chẳng mấy chốc mà lại lại gặp nhau rồi nhỉ?

この記事が気に入ったらサポートをしてみませんか?